Chợ sớm
Cái chợ gần nhà, nó như một người phụ nữ tần tảo đa mang, lặng lẽ chứng kiến cuộc đời ông tôi, bố tôi và rồi cả tôi nữa… Đậu ơ… Nhà tôi làm đậu. Từ khi học lớp bốn, tôi bắt đầu biết nhớ
Cái chợ gần nhà, nó như một người phụ nữ tần tảo đa mang, lặng lẽ chứng kiến cuộc đời ông tôi, bố tôi và rồi cả tôi nữa… Đậu ơ… Nhà tôi làm đậu. Từ khi học lớp bốn, tôi bắt đầu biết nhớ
Mỗi lần Hà Nội đổ mưa, chị lại nhớ về Huế. Mưa Hà Nội khác mưa Huế lắm. Mưa Huế là thứ mưa thất thường, mưa dầm dề, mưa không còn biết gì tới chừng mực, lúc thì thủ thỉ, lúc lại như tiếng ai
Cuộc sống luôn là sự nuối tiếc. Khi có được điều này, người ta lại muốn điều kia. Đâu là chân thực, đâu là hư ảo? Người ta cứ loanh quanh mãi để rồi chợt nhận ra rằng cuộc sống vốn đẹp với những điều
Bước đến gian hàng mùa Giáng sinh, tôi nhìn thấy một cậu bé chừng 5 tuổi đang cầm một con búp bê rất xinh xắn. Cậu bé cứ dịu dàng vuốt tóc con búp bê. Tôi không rời mắt khỏi cậu mà quên mất việc
Ngày chưa có con, tôi gọi nhà tôi là mình xưng anh. Ngày có con rồi, tôi gọi nhà tôi là mẹ xưng ba. Mười mấy năm từ ngày yêu rồi thành chồng thành vợ, tôi vẫn giữ thói quen chỉ tâm sự những điều
Tập sách này in lại những truyện ngắn được tuyển chọn trong số tác phẩm đã được đăng tải trên báo Tuổi Trẻ Chủ Nhật ba năm 1996, 1997, 1998. Tính đến nay cũng đã gần chục năm rồi. Vậy mà bây giờ đọc lại
Tôi nhớ như in lúc tôi còn là thằng bé sáu, bảy tuổi, chiều chiều ra đứng trên đầu cầu sông Kênh đón mẹ đi chợ về. Rướn người trên thành cầu sắt thật cao, tôi đưa mắt hướng về phía chợ. Hễ cứ thấy
Ở một miền đất mới, các vị sư phải tự xây dựng lại mọi thứ. Họ mua đất, gạch, dụng cụ và bắt tay vào làm việc. Một chú tiểu được giao xây bức tường với 1.000 viên gạch. Chú rất tập trung vào công
Má không đi lại được, nhiều năm rồi. Thanh xuân tan nhanh như một cơn gió, đường một chiều không khứ hồi, má già má mệt, má mất ngủ suốt. Người mất ngủ lúc nào cũng hay trằn trọc, hay nói nhiều về những câu
Thực ra, muốn làm rể của trường Gia Long cũng trầy vi, tróc vẩy chứ không phải chơi. Số là, tôi thuộc loại văn dở, chữ xấu, nhưng cũng học đòi lãng mạn. Với tuổi hai mươi, dù chưa có người yêu, mà tim tôi
Chiều 26.4.1975, tôi còn giờ thực tập cuối cùng trong phòng lab Đại học Khoa học Sài Gòn. Tan buổi học, Cường, thằng bạn học rủ xem xi nê ở rạp Văn Hoa (*) gần đó. Rạp có máy lạnh làm dịu đi cái nóng
Trong thời khắc đó, tôi vô cùng hối hận vì đã nặng lời với mẹ. Vỏ lon là nguồn sống của mẹ, là nguồn sống của tôi; chưa bao giờ mẹ mua một bộ quần áo mới, không nỡ ăn một món ăn ngon, số