Nha Trang-Paris, Mệ và tôi
Tôi gặp lại Mệ sau trên 25 năm, tại căn nhà trong một khu chung cư ngoại ô Paris. Sau 25 năm, Mệ có thay đổi, lưng đã còng, mắt tuy mờ, nhưng vẫn minh mẫn, giọng nói vẫn như xưa. Sau bữa cơm “thống
Tôi gặp lại Mệ sau trên 25 năm, tại căn nhà trong một khu chung cư ngoại ô Paris. Sau 25 năm, Mệ có thay đổi, lưng đã còng, mắt tuy mờ, nhưng vẫn minh mẫn, giọng nói vẫn như xưa. Sau bữa cơm “thống
Isaiah Goldstein là một nhà phê bình âm nhạc độc đáo trong thế giới của ông. Ông được trời cho nhĩ quan bén nhạy nên cảm nhận được những âm thanh tế vi nhất, và lại có một vốn liếng văn hoá đồ sộ ngoài
Hắn chịu thiệt là mình mê chơi, ham vui, và vì thích chơi vui nên khoái nhậu. Còn gì buồn bằng việc phải về nhà sớm vào những buổi chiều cuối tuần dìu dịu nắng, gió nhẹ hiu hiu, phải ngồi một mình trong những
Tôi hαy đi xe ôm một αnh này, tôi đoán nó tɾạc tuổi tôi vì tɾông nó lαm lũ già cả, nhưng nó nói em nhỏ hơn αnh chắc luôn, nó cứ kêu tôi bằng αnh Hαi nên thôi cứ gọi nó là thằng Bα.
Sài Gòn bây giờ có thể đã vắng nhiều những tiếng rao, nhất là về đêm. Không thiếu gì người bán hàng rong vẫn quang gánh kĩu kịt từng con hẻm quanh co nhưng tiếng rao của họ đã bị vô số tiếng ồn xe
Không mong thì hạ cũng về Khơi nguồn nỗi nhớ tiếng ve luân hồi Lời chia tay nghẹn bờ môi Ngày mai từ giã một người biết không ?! Khi những vạt nắng mùa hạ bỏng rát đổ xuống sân trường, những bông hoa phượng
Con về quê hương, giữa chiều tháng năm nắng đổ bên đường, cái nắng muôn thuở của miền Trung vẫn chát đắng như ngày đầu con biết, nắng ươm vàng những cánh đồng bát ngát, nắng nung sôi dòng kênh be bé ngang qua nhà
Mùa hạ ấy, đã xa lắc tự thuở nào, tôi từng thương một chàng trai hiền lắm, cũng chẳng biết căn nhà cậu sống, chỉ loáng thoáng vẽ những nghĩ suy mơ hồ qua lời kể của lũ bạn, nhà cậu gần trường, đều đặn
Những ngày cuối thu, lá cuốn xào xạc theo chiếc xích lô lững thững trên con phố nhỏ ngả nắng vàng hoe. Đôi tai lỡ bắt chút thanh âm văng vẳng đâu đó trên con dốc nhỏ trở vào làng, lòng lại da diết thấy
Đường thành phố Đường thành phố rất khác đường ở làng quê. Hẳn rồi. Này nhé, đường làng nho nhỏ như những lối mòn uốn lượn chạy giữa những mảnh vườn những ngôi nhà… Đường thành phố thì thẳng tắp rộng rãi “đường ta rộng
Dù biết rõ rằng, lúc tôi ngồi đây vẩn vơ kể ông nghe tâm tình của tôi - kẻ đang lang thang trong mớ hỗn tạp, xô bồ của thực tại - thì chắc hẳn ông vẫn đang rảo bước đâu đó trong giới dương
Thưở ấy, dọc con đường làng, tre mọc nhiều hơn mấy cây bằng lăng bây giờ, cứ độ thu về, lá khô rụng khắp lối, theo gió mà vương vãi một trời sắc vàng, nâu, xanh tàn úa... lẫn lộn đủ màu. Đi bộ tới