Em ơi, hoa sữa về rồi, về nằm lười biếng trên một góc phố nghèo, về làm mướt trắng những con đường đã bao lần tôi qua thuở ấy, về làm bạc phơ cả đôi mắt và mặn đắng trái tim khi bên trong hồi ức cứ cuộn trào râm ran như từng con sóng vỗ.

Ngày ấy tôi qua, lấp ló sau những hàng sưa là chùm trắng li ti và em- thiếu nữ hoa sưa đội nắng băng đi trên chiếc xe đạp sờn rách giờ chỉ còn trong kí ức mỏi mòn.

Em có quay lại thêm lần nào khi tháng năm lại rực cháy thả nắng lang thang hay chỉ còn mình tôi vẫn cuồng si cái cảm giác hương sưa rơi trên đôi mắt bờ mi, nồng hăng đầu mũi… Hoa ngào ngạt, hoa đượm nắng, hoa xao xuyến và âm ỉ toả lan như một thứ bùa chú hão huyền, ma mị, chuốc say khứu giác của bất cứ một người qua đường nào. Tháng năm, sưa đẹp nhất! Sưa đẹp vì khi đấy tôi thấy sưa hồn nhiên chối bỏ quy luật tuần tự để sống trọn kiếp đời của một mùa hoa ngang trái, đẹp ngay cả khi có chỉ là một thân cây nhỏ bé bên đường, chẳng cần tới một hàng dài tít tắp nối đuôi chạy dọc con phố, sưa còn đẹp bởi cái tình lai láng bên trong.

Có một Sài Gòn vương mùi...hoa sữa - BlogAnChoi

Mùa sưa chạm ngõ khi nghiên bút, trang viết đã dần cạn hết, sưa vấn vương trong những dòng lưu bút ướt nhoè, sưa hoang hoải trong tiếng ghita gỗ mộc mạc chân chất của những đứa trẻ loanh quanh bước đi giữa mùa yêu đầu. Đón mùa hạ cuối cùng bên nhau, với em ,với tôi, với bạn ta, với cả thanh xuân ngắn ngủi sắp qua, không phải phượng vĩ, bằng lăng mà chính sưa mới là thứ dư vị ám vương, ướp nồng cái thời gian và không gian vội vã ấy. Tôi vẫn biết nhiều người ghét sưa, vì em cũng thế, vì tôi cũng từng như thế.

Tôi ghét sưa vì mùi hương quá đỗi say nồng, vì tôi yêu những thứ dư hương nhẹ nhàng thoang thoảng hơn là đậm đà, mãnh liệt như sưa. Tôi ghét sưa vì những tàn cánh nhỏ bé, vì hoa ấy quá đỗi mong manh, tôi tưởng như sưa chỉ có thể đứng đấy ẻo lả làm duyên cho qua mùa tự nhiên rồi cứ thế mà rời đi trong âm thầm lặng lẽ, vì nỗi cái bản lĩnh mạnh mẽ cần có nó lại nhét hết trong hương thơm lạ kì của nó.

Nhưng, em giờ có đổi khác để bắt đầu thương sưa như tôi của bây giờ. Cuộc đời nhỏ bé quá, để tôi phải đi thương lại một điều tôi từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ có thể rung động. Thế nên em cũng đừng bao giờ nói trước điều gì mai sau, thời gian sẽ không toại nguyện cái suy tư non nớt ấy của con người, dù là với ai. Tôi thương sưa bắt đầu từ cái ồn ào, xô bồ của chốn đô thành, đất thủ đô có khi làm tôi ngột ngạt hơn cả hương sưa thưở ấy, tôi tìm về con đường sưa người ta vẫn nhắc nhiều, thả bộ trên phố, ngắm sưa bên đường, hạnh phúc bao nhiều vì những mệt nhoài rơi lại phía sau , lẫn lộn trong những cánh sưa li ti trải thảm trên mặt đường, buồn tênh trôi đi lặng lẽ, tôi nhớ em của những mùa sưa ngày trước. Tôi thương sưa như thương một người bạn đồng cảnh, một người bạn giống tôi, có câu chuyện tình dở dang và một trái tim không trọn mảnh ghép cuối cùng, sưa có nỗi niềm và tôi có nỗi lòng, biết bao kẻ cô đơn phải dựa nhau mà sống, tôi và sưa, bên nhau qua tháng năm cô đơn vì lê mình giữa con đường một chiều ấy…

Mùa xuân đã buông hẳn trời đất để nhường chỗ cho vòng xoáy tuần tự, tuần hoàn, hoa sữa thoả thuê, lả lơi làm kiếp kỹ nữ để tình tứ ve vãn trái tim của biết bao đôi chân qua lại. Những tán lá tròn, rợp bóng, nhuộm mình trong một trời sắc xanh ngăn ngắt như màu tuổi trẻ, từng chùm trắng li ti bạt ngàn đổ loang trên nền xanh ấy, hoà với màu nắng giữa hạ rực vàng, đẹp đến nao lòng, đẹp đến xốn xang. Em vẫn không thể thương sưa được, dù sưa đẹp và dù sưa có là tri kỉ của tôi, tôi chắc chắn điều đó, vì em không tồn tại ở hiện thực này để biết sưa thương em nhường nào, cũng vì em là người của dĩ vãng, của tháng năm đã tàn, em là tôi của tuổi mười tám chưa biết yêu sưa, chưa biết thương mình. Nhưng nếu có bắt quay ngược thời gian về lại, thấy sưa trong cái sắc hương ngào ngạt ấy, tôi hi vọng em vẫn ghét sưa, vẫn không thương nổi mùi hương nồng nàn ấy, vì chỉ có vậy, tới sau này em mới có thể sâu đậm, chân thành với sưa bằng cả trái tim, bằng cả tấm lòng.

Hạ lại ghé, sưa sẽ lại về bung nở trái mùa, yên tâm vì nó sẽ báo trước cho em bằng dư hương đặc biệt, em sẽ chẳng lỡ được mùa sưa rực nở nào cả và hãy giúp tôi, vẽ lại sưa bằng cọ màu trí nhớ, hoài niệm, đơn giản thôi, không phô trương, không hoa mĩ, hãy vẽ sưa là chính sưa chứ không phải là sự cách tân cầu kì nào để có thể rực rỡ, đẹp đẽ hơn, còn tôi sẽ cố để mãi là em, dù cho không trọn vẹn giống, cũng sẽ nguyên vẹn và bản lĩnh hơn, can trường hơn.