Hạnh phúc cuối
Nằm lặng lẽ cuối làng Luông là nhà cụ giáo Thức. Cụ bà mất sớm, cụ ông vò võ một mình nuôi người con gái duy nhất tên Trúc nên người. Mối quan hệ của cha con họ vốn rất tốt, bỗng chốc trở nên
Nằm lặng lẽ cuối làng Luông là nhà cụ giáo Thức. Cụ bà mất sớm, cụ ông vò võ một mình nuôi người con gái duy nhất tên Trúc nên người. Mối quan hệ của cha con họ vốn rất tốt, bỗng chốc trở nên
Vào hè, những chùm hoa khế đã bắt đầu nở bung, hồng hồng, tím tím nổi bật hẳn trong tán lá xanh ngăn ngắt. Ngoại tôi bắc ghế ra ngồi trước ngõ, nơi cây khế vươn dài những cánh tay đầy hoa lá, gió lùa
Ti là một đứa trẻ sinh ra trong gia đình khá giả, được ba mẹ hết mực yêu thương và cưng chiều. Ở nhà, Ti thương mẹ nhất, vì mỗi tối mẹ thường chơi đùa và kể chuyện cổ tích cho Ti nghe (mặc dù
Tôi trở về tìm trong hương cỏ Dịu dàng một chút bình yên (Hoàng Phủ Ngọc Tường) “Bốn mùa như gió, bốn mùa như mây”… Trong bản tình ca bất tận của đồng ruộng và núi đồi, cỏ là một ảnh hình của sức sống
Mùa xuân ở quê đúng là “cả một mùa xanh”. Đám lúa đương thì con gái đã xanh hơn sau mấy ngày Tết. Ra Giêng đi dọc đường làng, mùi lúa non thơm ngát cả cánh đồng. Những người sinh ra và lớn lên từ
Buổi sáng ở quê giăng lưới được mớ cá chốt, ăn hổng hết, má sai nhỏ em đem cho hàng xóm người một ít ăn lấy thảo. Má nói “thấy vậy chớ ba cái đồ nhà quê này lúc thèm kiếm hổng ra đó chớ
Những cơn gió đầu mùa bắt đầu theo nhau về, mang theo hơi lạnh xua tan đi cái nóng bức của những ngày hè oi ả. Cảm giác của gió thật mát mẻ khiến tôi cảm thấy thật sảng khoái và tâm trạng cũng thoải
“Chẳng có lăng kính nào trong suốt hơn thủy tinh thể của mắt. Chẳng có màn hình nào nhạy cảm hơn võng mạc và ký ức. Chỉ sợ ta không chịu mở to mắt để nhìn và mở rộng lòng để nhớ.” Câu nói tưởng
Hắn yêu thị… Một ngày đầu thu, hắn lấy vợ. Hắn đã gần ngưỡng bốn chục tuổi đầu rồi mới cưới vợ, một người đàn bà góa chồng một nách đã ba đứa con. Chuyện của hắn trở thành đề tài cười giễu của hết
Có dịp đến thăm vài bạn bè ở Chợ Mới (An Giang) khi mùa lúa Đông Xuân vừa xong, khói đốt đồng còn bay dài theo nỗi nhớ, chúng tôi đi từ cù lao Năng Gù ra sông Hậu để sang cù lao Ông Chưởng.
Chiếc lá vàng cuối cùng đã rơi trên lối vắng. Hương tình thu đã vãn theo mùa đi xa lắc. Trời chuyển mình theo từng cơn gió bấc miên man. Nội thể thiên nhiên đã đổi thay. Còn tôi, tôi vẫn vậy, vẫn đến trường
Đêm… Tiết trời se lạnh, lất phất những hạt mưa bụi nhỏ xíu bay lất phất. Ánh đèn đường chênh chếch hứng trọn những đám bụi trời. Ở góc phố một dãy nhà trọ giá rẻ nằm đìu hiu như bị cả thế giới bỏ