Ở cõi đời này, chúng ta chỉ là những vị khách qua đường vội vã. Trên dòng sông thời gian dài đằng đẵng, ta từng trải qua bao cảnh tử biệt sinh ly, những cơn mưa gió bão bùng, nào là bôn ba mệt nhọc, nào là lúc khóc lúc cười, khi buồn khi tủi…
Đời người chính là một chặng đường tu dưỡng. Chúng ta dần dần già đi, hiểu biết nhiều thêm, có cái nhìn thông suốt hơn. Bạn sẽ nhận ra rằng, biết buông bỏ đúng lúc thì con đường nhân sinh trước mắt càng bước càng nhìn rõ phương hướng, lối về trong tâm càng bước lại càng thấy thênh thang.
Tình như ảo mộng, tựa như cơn mưa của ngày hôm qua…
Có những người ta từng yêu tha thiết, từng cùng ta vẽ nên những bức họa màu hồng tương lai, suốt đời muôn kiếp bên nhau như chim sát cánh, như hoa liền cành. Vậy mà đến phút cuối mới hiểu ngay cả những người từng cùng nhau thề non hẹn biển chưa chắc đã được ở bên nhau…
Chiếc thuyền nhỏ của kiếp người lênh đênh giữa dòng sông thời gian đằng đẵng, chẳng biết khi nào, chẳng biết tới nơi đâu để gặp được người tri kỷ. Trong hành trình xuôi ngược, dẫu là hai chiếc thuyền gặp nhau, rẽ nước sóng đôi bên nhau mà cũng chưa chắc đã có thể cùng chung bến đỗ.
Ta cứ ngỡ quan ải tình cảm thật khó vượt qua. Khi hương lửa mặn nồng, tình ý say đắm thì đậm sâu là thế, mà phút biệt ly lại yếu mềm, rã rời đến vậy. Tình yêu vốn không thể viên mãn, tròn đầy như ý người ta muốn. Chẳng phải có người đã từng thở dài: “Tình chỉ đẹp khi hãy còn dang dở…” đó sao?
Nhưng khi đã nhìn thấu, lại chợt nhận ra, tình là một thứ ảo mộng, là cơn mưa của ngày hôm qua, là bóng chiều hiu hắt, là chiếc lá lìa cành đơn côi của mùa đông dĩ vãng. Là con người mà, bạn vẫn phải kiên cường cất bước trên chặng đường nhân sinh phía trước. Và bởi chăng, chỉ thời gian mới có thể xoa dịu mọi vết thương lòng…
Cuộc hội ngộ của những mối nhân duyên
Long Ưng Đài, một nhà văn nổi tiếng Đài Loan từng viết: “Dần dần, dần dần tôi mới hiểu được rằng cuộc hội ngộ giữa cha mẹ và con cái chỉ là duyên phận của bạn và cha mẹ trong đời này, kiếp này thôi. Bạn sẽ liên tục nhìn thấy bóng dáng mẹ cha càng xa dần, mờ dần. Bạn đứng ở đầu này của nơi con hẻm nhỏ, nhìn bóng dáng họ dần biến mất khỏi tầm mắt nơi khúc quanh của con đường. Cha mẹ dùng bóng ảnh của mình mà nói với bạn rằng: Con chớ đuổi theo ta!”.
Chúng ta càng bám đuổi, bóng ảnh càng sâu hun hút và tan biến vào hư không. Cảnh tượng đượm buồn ấy đã khơi dậy biết bao niềm thương cảm, biết bao trái tim thổn thức của những người con. Nhưng dẫu thế nào, ta cũng chẳng thể tìm lại được hình bóng xưa cũ của những người thân yêu đã mất. Là như vậy đấy, dẫu thế nào, ta cũng chẳng thể đuổi kịp họ…
Mỗi lần nhớ tới họ, cả bầu không gian này đều là tràn ngập bi thương, hoài niệm. Nỗi thống khổ lúc đó quả là đau thấu tâm can, không tả thành lời. Nhưng bạn biết đấy, khi có thể nhìn thấu, bạn sẽ hiểu người đã khuất vĩnh viễn sẽ không quay trở lại. Thời gian trôi chảy, kiếp người nhỏ nhoi, nỗi buồn cũng vơi dần theo năm tháng. Khi ấy, bạn sẽ học được cách từ biệt nỗi niềm thương cảm này để sống cuộc đời thực tại của mình tốt hơn, ý nghĩa hơn.
Gặp gỡ rồi chia tay, âu cũng là quy luật của đất trời
Từ biệt không phải là đau khổ, càng không phải là kết thúc cuối cùng. Người ta vẫn luôn không ngừng trưởng thành sau mỗi lần từ biệt. Gặp gỡ rồi chia tay, tụ tán rồi ly biệt, đó luôn là quy luật của đất trời này, cũng là chuyện mà mỗi sinh mệnh đều phải nếm trải, dù đôi khi nó không hề dễ chịu.
Không chỉ là từ biệt người mình yêu thương, từ biệt cha mẹ đã yên giấc ngàn thu, chúng ta còn phải từ biệt tuổi thiếu thời, từ biệt tuổi thanh xuân, từ biệt những người thân, đến cuối cùng là từ biệt người yêu dấu, từ biệt người bạn đời, từ biệt cõi hồng trần này…
Trong phút biệt ly, đôi khi người ta trở nên tỉnh táo hơn cả. Vào lúc ấy, bạn sẽ hiểu rằng những thời khắc đã trôi qua vốn không thể níu giữ được nữa. Có thể ta cũng từng oán giận, cảm thán vì đã bỏ lỡ những thời khắc ý nghĩa, không còn những câu chuyện tình oanh liệt một thời của tuổi thanh xuân, hay chưa dốc lòng trong thời đại cạnh tranh này.
Nhưng sau này, khi đã thấu suốt mọi việc, ta mới hiểu rằng chuyện qua đi chẳng thể nói lại, lời nói ra cũng không thể thu hồi. Những kỷ niệm chỉ còn là một cuốn phim cũ, là những khung ảnh nhạt nhòa trong ký ức mà thôi.
Bởi vậy, đừng chìm đắm mãi trong ngày hôm qua. Nuối tiếc mãi về một thời đã qua chi bằng hãy giữ lấy thời khắc hiện tại. Bởi lẽ hiện tại của chúng ta cuối cùng lại sẽ trở thành quá khứ mà thôi…
***
Trên đời này vốn chẳng có sự vĩnh hằng, nhưng chúng ta hãy tin vào điều tốt đẹp. Trong chặng đường tu dưỡng, không ngừng buông bỏ của kiếp nhân sinh này, chúng ta rất cần một trái tim rộng mở và thông suốt.
Có câu rằng: “Trên đời vốn vô sự, người thường tự lo sầu”. Thông suốt thì sẽ chẳng còn âu sầu, buông xả thì cũng không còn nuối tiếc và ân hận. Coi nhẹ chuyện thế gian, trong tâm cũng không vương vấn bụi trần. Trời đất cũng theo tâm mà biến chuyển, cuộc đời sẽ thành an nhiên tự tại và cõi về sẽ trải rộng thênh thang.
Theo vandieuhay